Công tử ta ngủ nông – Chương 3


CÔNG TỬ TA NGỦ NÔNG

Tác giả: Dư Bất Tri

Editor: Di Di ~~~

CHƯƠNG 3:

Tiêu Sùng đang ngủ, bỗng cảm thấy một luồng áp lực, giống như mẫu thân hắn mỗi lần gọi hắn rời giường, thường hay dùng cán mì không ngừng đâm vào hông hắn, một lần, hai lần, ba lần…

Hắn mơ hồ- mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Lan ngồi trên gường, hai tay chống đầu gối, nâng mặt nhìn hắn.

Mà trên chân y mặc một đôi vớ trắng, đạp ở sau lưng hắn, ngữ khí đặc biệt không vui,”Hạ nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân sao?”

Tiêu Sùng không dự định để ý đến y, nhích sang hai cái, quỳ gối dưới đất thu gọn lại chăn đệm.

“Nhị thiếu gia tình chưa?” Âm thanh thiếu nữ lanh lảnh từ bên ngoài vang vào.

“Nga!” Diệp Lan cao giọng đáp.

“Vậy ta đi vào,” một thiếu nữ mặc áo hồng đẩy cửa, quần áo của hạ nhân rũ trên cánh tay nàng.

Tiêu Sùng ngày hôm qua đã ra mắt nàng trong sân, dáng dấp xinh đẹp, làm cho người ta cảm giác mười phần thân thiết.

Tiêu Sùng đem chăn đơn giản cuốn lại, hướng về ngăn tủ nhét vào, nhét vào không lọt.

Hắn có chút ảo não, chẹp miệng, vừa quay đầu lại liền thấy cô gái đứng sau mình.

Nàng cười khanh khánh hai tiếng,”Ngươi để cái này xuống đi, ta giúp ngươi làm, ngươi trước mặc cái này.”

Mặc Tiêu Sùng đỏ lên,đem chăn để qua một bên, cúi đầu lấy quần áo trên tay nàng.

Hắn nhìn Diệp Lan, trong mắt cầu xin sự giúp đỡ, Diệp Lan thở dài, chỉ chỉ một gian phòng khác bên trong bình phong, Tiêu Sùng lập tức chui vào.

Thiếu nữ lấy chăn một lần nữa gắp kỹ, rất dễ dàng bỏ vào ngăn tủ phía dưới.

“Đào Hoa a, ngươi sau này không cần phải để ý những thứ này,” Diệp Lan hạ thấp thân vừa mặc ủng vừa nói,”Ta đây không phải vừa mới có một gã sai vặt sao?”

Đào Hoa gật đầu, cười vui vẻ “Ta biết, nhưng dù sao cũng phải dạy hắn trước một lần.”

Diệp Lan giật nhẹ khóe miệng, giễu cợt nói,”Nhìn bộ dáng vụng về của hắn, một lần chưa chắc đã đủ.”

Tiêu Sùng lúc này đang đi ra từ phía bình phong, nghe nói như vậy trên mặt rõ ràng không có dáng vẻ gì là vui vẻ.

Đào Hoa nhìn hắn mấy cái, hướng Diệp Lan nói,”Người nhìn, vẫn là ăn mặc một chút liền có tinh thần a.”

“Không thấy  được, mặt nhăn nhúm, làm sao đều không có tinh thần.” Diệp Lan nói xong không thèm để ý Tiêu Sùng đang trợn mắt nhìn y, thậm chí cảm thấy có chút đắc ý, đứng lên, đem hai tay nâng cao, chờ Đào Hoa thay quần áo cho mình.

Lớn như vậy, ngay cả quần áo cũng không tự mặc được.

Tiêu Sùng ở trong lòng oán thầm, nhưng vẻ mặt chăm chú lắng nghe Đào Hoa giảng giải phải làm sao mặc quần áo buộc dây cho Diệp Lan.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị kỹ càng, Đào Hoa kéo kéo góc áo Diệp Lan, làm y phục y bằng phẳng, lại nói “Nhị thiếu gia, ngài dùng đồ ăn sáng đi, ta và Tiêu Sùng nói một chút về những chuyện khác.”

Diệp Lan gật đầu một cái, hất mái tóc dài, liền sãi bước đi. (I whip my hair back and forth~~~)

Tiêu Sùng hướng lên trời lườm hắn (?!?!?) nhưng vẫn cung kính mời y.

Đào Hoa hướng về phía Tiêu Sùng cười nói “Ngươi đừng nhìn Nhị thiếu gia như vậy, kỳ thật tâm địa hắn rất tốt.”

Đào Hoa nhìn Tiêu Sùng không nói tiếng nào, lại nói tiếp “Ngươi mặc dù xuất thân nô lệ, thế nhưng hôm qua Nhị thiếu gia cấp ngươi một tháng tiền lương, cũng giống như chúng ta, ba miếng đồng một tháng, chính là từ túi tiền của ngài xuất ra đó.”

”Ba miếng đồng?”

“Dù sao trong phủ bao ăn bao uống, bình thường mua chút đồ chơi nhỏ được rồi.”

Tiêu Sùng nghĩ không phải là cảm kích Diệp Lan, mà là tính toán, mình một tháng ba văn, một năm không sai biệt lắm là buốn mươi văn, như vậy làm ba năm không phải đủ tiền sao, căn bản không cần đến mười năm, chính mình liền tự có thể chuộc thân cho mình a. ( bạn Lan mua bạn Sùng với giá 100 văn nếu mợi người không nhớ.)

Đào Hoa không biết trong lòng Tiêu Sùg đang tính toán, dẫn hắn về hậu viện, bàng giao việc chăm sóc Diệp Lan.

Hoa Đào năm nay mười ba tuổi, là nữ tỳ được sinh ra trong Diệp gia.

Nghe Đào Hoa nói, đồng lứa với Diệp Lan tổng cộng có ba người, hắn xếp thứ hai,cho nên mọi người gọi hắn Nhị thiếu.

Hắn phía trên có ca ca, làm võ tướng dưới tay của thành chủ, phía dưới có muội muội, hiện đang cùng Diệp phu nhân đi ra ngoài viếng thăm bằng hữu, mấy ngày nữa mới trở về.

Diệp Lan từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình bị sủng đến cổ quái, nhưng chug quy tâm địa cũng tốt.

“Nếu không sao có thể mang ngươi về.” Đào Hoa cùng Tiêu Sùng nói, nàng lấy tay đặt bên mép, dè dặt, thật giống như không muốn lời của mình bị người khác nghe,”Cái kia Thường lão gia thật đáng sợ, có người nói nô lệ hắn mua đến cuối cùng đều bị giết chết, hắn còn chọn mười hai bé trai sạch sẽ, chính hắn cũng có nhi tử, thật không hắn biết làm sao hạ thủ được.”

Tiêu Sùng tê một tiếng, từ điểm này mà nói, hắn thật sự cảm kích Diệp Lan.

Thế nhưng sao Diệp Lan lại không giống như người tốt bước ra từ thoại bản, mặt mày hiền hậy nhỉ?

“Chờ một lát, ngươi phải bồi Nhị thiếu gia đến thư đường.” Đào Hoa mang Tiêu Sùng tới phòng bếp, đặt một hộp thức ăn trong tay hắn.”Một tháng này, mỗi mùng một, mười lăm, nhị thiếu gia mới có thể nghỉ ngơi, bình thường ngày nào cũng phải đến trường, lão sư không câu giờ , khoảng chừng bốn canh giờ sẽ trở về”

Tiêu Sùng gật gù, kỳ thực Đào Hoa ngày hôm nay nói hắn thực quá nhiều chuyện, hắn có chút không nhớ. (chư vị thông cảm em nó mới lên 9)

“Đúng rồi, sau đó lúc đi theo Nhị thiếu gia, ngươi cần phải nhớ mang cho y sổ ghi chép, ” Đào Hoa lại căn dặn, “Nhị thiếu gia có thể lưu ý cái kia , mặt trên sẽ nhớ cần làm việc gì trong ngày, nếu như không mang theo một ngày trôi qua không mấy thuận lợi.” (???)  (Bản gốc là: “对了,待会跟着二少爷走的时候,你可要记得带上他的行事本,”桃花又叮嘱,“二少爷可在意那个了,上面会记着他每天要做的事,要是不带着整个一天都过不好。” ai hiểu thì chỉ giúp mình a)

“ Còn có a, Nhị thiếu gia sau khi hết giờ học luôn cùng những bạn học nháo một trận, ngươi nhớ canh thời gian, trước khi mặt trời lặn nhất định phải hồi phủ, nếu không lão gia sẽ tức giận.” Hoa Đào vừa nói vừa lấy tay đỡ cằm, liều mạng nghĩ, rất sợ hạ xuống điều gì.

Bất luận nói gì Tiêu Sùng chỉ hung hăng gật đầu.

Hắn là người trước giờ đều có một quy tắv, chính là đi tới đâu hay tới đó.

.

.

.

Diệp Lan dùng khớp xương ngón giữa gõ gõ thư sách, “Đưa ta sổ ghi chép”

“Cái gì sổ ghi chép?” Tiêu Sùng đầy mặt mê man.

“Đào Hoa không nói ngươi biết bình thường đến trường ta cần phải có sổ ghi chép sao?” Diệp Lan “sách” một tiếng, “Ta sẽ quên hôm nay cần làm cái gì!”

Tiêu Sùng “Nga~” một tiếng, cuộn chân ngồi bên cạnh Diệp Lan, không chút lây động “Vậy suy nghĩ một chút đi.”

Diệp Lan tức giận đến muốn cắn người, mình nhặt về là nô lệ hay là tổ tông a!

 

~~~~~~~~~~

Di Di có lời muốn nói: không biết có bạn nào đọc đến chương này có cảm giác lấn cấn giống mình không, có rất nhiều chi tiết trong truyện làm mình cảm thấy khó hiểu chẳng hạn như việc Tiêu Sùng là người hầu mà người hầu chắc chắn phải ở phòng của hạ nhân, không thể nào một danh gia vọng tộc như Diệp gia mà ngay cả một gian phòng cho hạ nhân cũng không có, nhưng mình nghĩ lí do có thể là do Tiêu Sùng còn quá nhỏ nên thôi vậy, thậm chí tác giả còn không thèm mô tả ngũ quan của Tiêu Sùng đến giờ mà mình vẫn không biết em nó tròn béo ra sao, haizzz~~~ theo tui thấy có nhiều chi tiết tác giả viết vẫn chưa có tính mạch lạc cho lắm nhưng chỉ đành chấp nhận, nếu mình có gì sai sót mong mọi người cũng bỏ qua chooo~~~~

 

<<<Chương trước

Chương sau>>>

 

 

 

 

 

Công tử ta ngủ nông – Chương 2


CÔNG TỬ TA NGỦ NÔNG

Tác giả: Dư Bất Tri

Editor: Di Di ~~~

CHƯƠNG 2:

Tiêu Sùng kéo kéo quần áo đã rách rưới, bình tĩnh ngồi trong buồng xe.

Quả nhiên kẻ có tiền không ai có lòng tốt, hắn nghĩ thầm trong lòng.

Bất quá Diệp Lan nhìn qua quả thật rất tuấn tú, xác thực không thể nào là người xấu.

Diệp Lan thích thú đánh giá hắn, nâng nửa người, nghiêng đến phía hắn, quả nhiên Tiêu Sùng tránh sang một bên, hắn sợ mình đánh hắn sao?

Tuy rằng nghĩ muốn dọa Tiêu Sùng một hồi, nhưng thấy hắn thực sợ hãi, trong lòng Diệp Lan lại cảm thấy khó chịu, y gõ hai lần vào cửa xe, hướng ra phía ngoài nói, “Trực tiếp về nhà đi.”

Trương Đào nhận được lệnh, quay lại xác nhận, “Không đi dạo phố nữa sao?” (Gốc là: “不去脏街了?” )

“Không a, ta hôm nay không tìm được chuyện gì vui.”

Tiêu Sùng nghe nói như vậy cảm thấy bị xúc phạm, trợn mắt nhìn Diệp Lan.

Diệp Lan thế nhưng lại cười vui vẻ, y nhớ tới một chuyện, cúi đầu từ trên cổ tay mình lấy xuống một chuỗi thạch Hắc Diệu, để trong lòng bàn tay, “ Cái này về sau sẽ là khóa của ngươi.”

Tiêu Sùng cắn răng nhìn hắn, dáng vẻ như một con thú con đang giãy giụa.

Diệp Lan vẫy vẫy tay, y có chính là kiên nhẫn.

Xương quai xanh của Tiêu Sùng mặc dù bị quần áo che, nhưng Diệp Lan lại rõ ràng, phía dưới xương quai xanh có một vết sẹo hình sấm sét (Harry Potter ver slay a?)

Đây là điều đầu tiên con buôn phải làm với nô lệ, dùng bàn ủi nung đến đỏ rực, đem ký hiệu kia khắc lên người nô lệ, lấy đó là thân phận.

Một khi bị ấn xuống ký hiệu này, thì suốt đời chỉ có làm đầy tớ, không ở trong nhà của chủ nhân, thì cũng là ở tại những nơi buôn nô lệ.

Tiêu Sùng ngước mắt nhìn, dù sao cũng phải có một chủ nhân, so với cái lão mập đáng chết kia thì tốt hơn nhiều rồi.

Hắn suy nghĩ một chút, mặc dù mục tiêu cuối cùng của hắn là có được tự do, nhưng trung quy vẫn phải trải qua một chút gập ghềnh, có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. ——

 

Tiêu Sùng cầm lấy dây chuyền trong tay Diệp Lan, từ đỉnh đầu đeo vào cổ (mình nghĩ cái sợi dây này nó giống với mấy sợi mà các thầy thu hay đeo ấy mà nhỏ hơn)

Diệp Lan rất hài lòng, lại nói, “Mười năm, vì ta làm công mười năm, ta liền thả ngươi đi đến bất kỳ địa phương nào mà ngươi muốn.”

Tiêu Sùng không thể tin nhìn Diệp Lan.

“Ngươi hẳn là biết thư đồng đi, ngươi ở trong phủ ta làm việc cho giỏi, đem số tiền ta mua ngươi trả lại, ta sẽ tha cho ngươi.”

Thư đồng chỉ là một danh xưng trong truyền thuyết, cũng chưa từng có người chân chính ra mặt. (  释奴书只是个传说中的公文,没人真正见过。)

“Ngươi là nói thật chứ?” Tiêu Sùng hỏi.

Diệp Lan quay mắt một vòng, cố làm dáng vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ, cười, “Ta sao lại phải gạt ngươi?”

Hóa ra người này cũng không xấu đến như vậy.

Xe ngựa đi tới cuối đường, lại vòng qua một con phố khác, cứ chuyển tới chuyển lui như vậy, chưa tới một canh giờ ( khoảng 2 tiếng ) liền đến Diệp phủ .

Trương Đào từ trên xe nhảy xuống, lấy một cái ghế đẩu đặt phía dưới xe, đứng ở một bên chờ.

Tiêu Sùng đẩy cửa ra, nhìn lên trời, vịn xe một bước liền nhảy xuống.

Diệp Lan lười nhác theo ở phía sau, nhìn Tiêu Sùng một cái, liền đè đầu hắn, giẫm ghế đẩu ưu nhã đi xuống.

Tiêu Sùng sậm mặt lại, nhưng ăn nhờ ở đậu người ta, hắn cũng không có biện pháp.

Trương Đào thu lại ghế đẩu để lại trên xe, lại ngồi về vị trí cũ, “Giá” một tiếng, đánh xe ngựa đi vòng cửa sau.

Hai gia đinh trông cửa đi tới, “Nhị thiếu gia, không phải hôm nay ra ngoài chơi sao, làm sao mới đi liền trở về?”

“Không thấy ta dẫn theo người mới sao,” Diệp Lan đem Tiêu Sùng đẩy về trước,” Đi ngang qua phiên chợ, mua về một tiểu nô.”

Bọn gia đinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Sùng, nhị thiếu gia bình thường hận nhất giao dịch nô lệ, tại sao còn tự mua một?

Ánh mắt của bọn họ khiến Tiêu Sùng cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhịn không được liếc mắt nhìn Diệp Lan,”Có đi hay không a?”

“Liền đi.” Trong giọng nói của Diệp Lan không có một vẻ gì là không vui, sãi bước đi ở phía trước, “Theo ta tới.”

Biên giới phía Bắc là một nơi rộng rãi.

Cùng Trung Nguyên tập trung rất nhiều thế lực ­­­­—— lấy cả nước so sánh, nơi này đều lấy các tỉnh thành đơn làm đơn vị tự trị, thành chủ chính là kẻ đứng đầu.

Tổ tiên của Diệp gia làm nghề rèn, vì tay nghề không tệ liền được thành chủ trưng dụng chuyên môn chế tạo các loại vũ khí dùng để đánh trận, lại có mấy đời hậu bối kinh doanh, cuối cùng nắm giữ toàn bộ thị trường buôn bán sắt tại thành La Bắc.

Bất quá địa vị của Diệp gia được thăng tiến, vẫn phải dựa vào mẫu thân của Diệp Lan —— con gái thành chủ.

Diệp Lan ở phía trước dẫn đường, Tiêu Sùng đi bước nhỏ phía sau, thẳng đến tiểu viện ở phía Tây, mới dừng lại.

“Nhị thiếu gia!” đứng trong tiểu viện là ba tiểu cô nương, nhìn thấy Diệp Lan đi vào liền cười lên.

Diệp Lan cũng cười với các nàng, sau đó đem Tiêu Sùng kéo về phía trước người, “Giới thiệu các ngươi một chút, sau này sẽ là người ở viện này, ngươi gọi?” Diệp Lan cúi đầu xuống hỏi.

“Tiêu Sùng.” Tiêu Sùng thấp giọng đáp.

“Mấy tuổi?” Diệp Lan lại hỏi.

“Mười lăm.”

Diệp Lan lườm một cái, hai tay bấm vào hai bên má Tiêu Sùng,” Không được phép nói láo với ta.” (nựng má kìa ~~~ dễ thương ghiaaa)

Mặt Tiêu Sùng bị nắm đến biến dạng, ô ô hô vào tiếng chọc cho mấy tiểu cô nương cười đến run rẩy, Diệp Lan mới buông tha hắn.

Tiêu Sùng xoa mặt, “Mười hai.”

“Lặp lại lần nữa?”

“Chín tuổi”

“Hừ,” Diệp Lan chép miệng, đá vào mông Tiêu Sùng một cái đuổi hắn đến căn nhà nhỏ giữa cái sân lớn.

Tiêu Sùng chưa từng thấy qua căn phòng nào tinh mỹ như vậy, hắn trước đây đều bị bắt phải sống trong nhà cỏ, vừa đế mùa đông, gió bắc liền đem tòan bộ nóc nhà lật tung.

“Ngươi sau này ở tại nơi này.” Diệp Lan khoanh tay nhìn Tiêu Sùng thích thú kinh ngạc nhìn quanh trong phòng.

Đến buổi tối, Tiêu Sùng mang tâm trạng vui vẻ đi quét tước.

Hắn xoay người, đầu suýt chút nữa đập vào chân giường.

Ân, chủ tử mới quả thật cho hắn ở trong căn phòng lớn này, trên đất. (èo, thế em nó là ngủ trong phòng nhưng là nằm trên đất a….)

Hắn chống tay, nhìn Diệp Lan đang ngủ trên giường, thở dài một hơi, chỉ cần nhịn thêm mười năm nữa.

Nhìn vào tư thế ngủ không thể hiểu nổi của Diệp Lan, Tiêu Sùng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Bất quá hắn thật sự quá mệt mỏi, từ sau khi bị con buôn nô lệ bắt đi, hắn còn chưa một lần an giấc.

Tuy chỉ nằm trên đất, nhưng cái thảm này vừa mềm lại vừa ấm…

 

Di Di có lời muốn nói: Trời móa :))))) mấy bữa nay giống như uống nước tăng lực, năng suất bất chợt làm lun chương 2 trong ngày *tung bông*  không biết những ngày sau có được như này không nữa…..

 

<<<Chương trước 

Chương sau>>>

 

 

 

 

 

 

 

 

Công tử ta ngủ nông – Chương 1


CÔNG TỬ TA NGỦ NÔNG
Tác giả: Dư Bất Tri
Editor: Di Di~~~

Chương 1:
Trong buồng xe chật hẹp tràn ngập một cổ mùi hương khó ngửi.

Tiêu Sùng nhìn bé trai bên cạnh mình, cánh tay hắn bị phỏng một mảng lớn đã nổi bong bóng.

Mới vừa rồi xảy ra va chạm, thùng nước sôi bị bễ, đứa bé kia chỉ sợ hãi kêu lên một tiếng bị người trông coi nhéo vào bắp đùi, liền lập tức ngậm miệng.

Một mùi hương khiến người ta nôn mửa bốc ra từ cánh tay đã đầy chất lỏng trong suốt dính nhớp của hắn.

Tiêu Sùng không quen biết đứa bé kia, số nô lệ trong chiếc xa này đều đến từ những con buôn khác nhau đem đi bán cho người mua, bọn họ sẽ lập tức bị chuyển đến các phiên chợ trời, mặc cho bọn quý tộc chọn lựa như gia súc.

Những nam nô lệ chưa đến 10 tuổi như thế này kỳ thực là một nguồn hàng có tiêu thụ không tệ lắm – nô lệ là thanh niên tuy rằng khí lực lớn, làm việc hiệu quả, nhưng đa số nếu dưỡng không tốt rất dễ dàng bỏ trốn.

Tiêu Sùng cuối thấp đầu, hắn sắp bị mùi hương này làm cho ngạt thở.

Không còn cách nào khác, hắn xe một miếng vải từ y phục vốn đã rách rưới của mình, đưa cho người bên cạnh.

Bé trai không dám nói lời nào, chỉ hạ thấp bả vai ngỏ ý cảm ơn, liền cẩn thận giơ tay mình lên, đem miếng vải đắp vào vết thương, nhẹ nhàng lau chùi nước mủ.

Tiêu Sùng nhìn không được tên phiền toái này, liền cầm lấy cánh tay của hắn, trợ giúp một tay.

Người trông coi nhích mí mắt, liếc hai người họ một cái,chẹp miệng, liền không lên tiếng mà nhắm lại mắt, hắn tối hôm qua đánh bài cả đêm, còn chưa ngủ bù đủ giấc.

Tốc độ xe ngựa càng ngày càng chậm, Tiêu Sùng liền biết chỗ cần đến chẳng mấy chốc sẽ đến.

Hắn nghe lão nô giam chung với hắn nói qua, thành La Bắc có lượng nộ lệ đem đi giao dịch nhiều nhất, cho nên mỗi một con buôn đều sẽ đem nô lệ tốt nhất đưa đến nơi này.

Đúng, bọn họ không phải người, là hàng.

Ngày mới vừa mới lộ diện, trong phiên chợ đoàn người đi đi lại lại thật rộn ràng.

Tiêu Sùng nhìn tên trông coi không có phản ứng gì, lén lút nhìn ra bên ngoài từ khe hở giữa hai cánh cửa xe, không ít tráng nô (nô lệ cường tráng) bênh cạnh xe, tay bị sợi dây thừng lớn cột lại, trên cách tay rắn chắc chi chít cái dạng hoa văn.

“Trong xe này đều là bé trai?” một tên cạo trọc đầu hắng giọng hỏi.

“Vâng” người bên cạnh đáp lời hắn, “Mấy tiểu cô nương đều ở chiếc xe phía trước”.

“Có dáng dấp thanh tú hay không? Đem về làm vợ a”

“Vợ hả, ngươi không sợ lão nương nhà ngươi đem ngươi đuổi ra ngoài đi”

Người kia vừa định cười nhạo hắn một trận, lại bị một thứ khác hấp dẫn sự chú ý “ Ai dô, kia không phải xe của Thường gia sao?”

Các tráng hán khác cũng đều hưng phấn mà thở dốc (?!), một người trong đó nói, “Lúc này chúng ta có thể kiếm được một món hời!”.

“Ta nghe nói Thường gia lại làm chết hai tiểu nô, hôm nay sợ lại chọn thêm hai để thay thế a.”

“Hắn khiến hai người…” tên đầu trọc khụ hai hai lần, chỉ chỉ đến xe của đám nô lệ “Ở đây có nguyên một xe…”.

Ánh mắt của Tiêu Sùng đang cùng hắn đối lập, kinh ngạc một hồi, vội vã quay về chỗ ngồi.

Trong lòng hắn hoảng sợ còn chưa yên, xe ngựa liền ngừng lại.

Người trông coi cuối cùng cũng coi như mở mắt ra, kêu một giọng, “Đều lăn xuống hết đi”.

Huớng cánh cửa sau xe “Ba” một cái kéo ra, những bé trai đều có rúc lại ở phía sau.

Cánh tay tráng kiện bắt lấy đứa trẻ ngồi gần cửa, một đường dụng lực lôi xuống, đầu đứa trẻ bị đập lên nóc xe, nhưng chỉ khẽ kêu một cái.

Tên trọc cao to đem dây thừng quấn lên tay hắn, cột nút chết, nhưng kẻ phía sau cũng bị đối xử tương tự.

Đến khi đụng đến nam hài đang bị thương, tên đầu trọc chỉ lên cánh tay bị thương của hắn “Tự ngươi giấu diếm cho kỹ”.

Nam hài gật đầu, chính hắn cũng rõ ràng, nếu như vì vết thương này khiến mình không bán được, hắn sẽ bị đuổi về tay những con buôn nô lệ, lại trải nghiệm những lần đánh đập, sau đó bị bán đến một nơi nhỏ bé bế tắc.

Tiêu Sùng đứng phía sau nam hài kia, tuy đầu cúi thấp nhưng tròng mắt không ngừng đảo quanh, liếc mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Thành La Bắc quả nhiên là một địa phương phồn hoa, trong chợ này hầu như cái gì cũng đều có, từng tiếng rao vang bên tai thiếu điều muốn nổ tung.

Một chiếc bàn lớn được đặt giữa chợ, nơi này bình thường sẽ được quan phủ sử dụng để đọc cáo thị, nhưng cứ vào ngày này mỗi tháng sẽ thuộc về nhưng con buôn nô lệ.

Người chủ trì miệng lưỡi lanh lợi đứng phía trước, chỉ huy những người khác sắp xếp lại mấy cái ghế ở bàn phía trước nhất, đây là đặc biệt để cho khách quý.

Chờ tất cả được thu xếp ổn thỏa, Thường lão gia mới ôm cái bụng bự tròn xoe không biết xấu hổ này của mình đi xuống xe ngựa.

Tiêu Sùng bị bọn họ an bài ở trong hàng rào gỗ cái phía sau cái bàn, như gia súc chấp nhận kiểm tra lần cuối.

Vẫn là cái tên trọc đầu kia, trong tay hắn cầm một cây gậy nhỏ, luồn vào trong miệng bị buộc phải mở lớn của Tiêu Sùng, bên trái thọc một chút, bên phải đâm một cái (?!?!?!) mới gật gật đầu, lại đem cây gậy đó bỏ vào thọc vào trong miệng của những người khác.

Tiêu Sùng cố nén cảm giác muốn ói lại, hít sâu một hơi.

Nhóm cô gái đầu tiên bị đưa lên đài (vâng, là cái bàn bự đặt giữa chợ á mấy chế).

Vì muốn các nàng hấp dẫn một số ánh mắt, nên cả người đều mặc quần áo mới tươi đẹp.

Nói là quần áo, kỳ thực che gió còn không được, ngoại trừ những vị trí trọng điểm, phần lớn làn da đều bại lộ ra bên ngoài (tội mấy em).

Trong đám người vang lên những tiếng huýt sáo, người chủ trì chào giá càng ngày càng cao.

Tiếp theo là đám nô lệ thanh niên, giá tiền so với khi nãy giảm đi phân nữa.

Không một ai muốn, đám người kia vừa xuống đài liền bị những con buôn không chút lưu tình đánh vào hai lòng bàn tay, “Đồ vô dụng”.

Tiêu Sùng nhìn dáng vẻ xanh xao vàng vọt của họ, nhất định đã lâu chưa được ăn cơm, bán được mới lạ, chỉ có thể tiếp tục vòng tuần hoàn chết chóc này.

“Đến các ngươi”, tên đầu trọc đạp bé trai dẫn đầu một cước.

Bé trai đi đầu, Tiêu Sùng ở cuối cùng, một nhóm bảy người đứng thành một hàng.

Tiêu Sùng năm nay chỉ mới chín tuổi, trong hàng lại có thể xếp thành lão đại.

Hắn nhìn đài bên dưới, ánh mắt liều lĩnh hướng về lão một béo vừa nãy bọn họ có nói đến gọi là Thường lão gia đi.

Một lão nô từng nói với Tiêu Sùng, kết quả tốt nhất là được một người thợ thủ công mua về, ít nhất có thể học được một chút tay nghề, chạy trốn cũng không đến nỗi chết đói trên đường – đúng, bọn họ cũng muốn trốn.

Tiêu Sùng chậm rãi tìm tòi trong đám người mua, một người đàn ông mặc áo khoác ngắn đang híp mắt như đang chọn lựa.

Làn da của hắn ngăm đen, bắp thịt rắn chắc, vừa nhìn liền biết chính là làm việc dựa vào thể lực.

Chính là hắn.

Tiêu Sùng chăm chăm nhìn hắn, hy vọng có thể để cho hắn cũng nhìn thấy mình.

Bé trai đứng bên cạnh Tiêu Sùng không có thời gian nghĩ đến những thứ kia, vẫn một mực nghiêng người, che đi cánh tay bị thương.

“Ha, cái kia,” Thường lão gia hướng đầu ngón tay mập mạp chỉ trỏ về phía đài,

“Tên trắng trắng kia, xoay người lại”.

Bé trai thở dài, chỉ có thể nhận mệnh đứng thẳng người.

Thường lão gia vừa thấy cái vết thương kia liền “Sách” một tiếng, ánh mắt ghét bỏ, “Ta muốn hai tên bên cạnh hắn, đóng gói năm mươi văn.”

“Ai!” người chủ trì cao hứng hô một tiếng.

Tiêu Sùng liều mạng nhích sang, tuyệt vọng tránh đi ngón tay mập đang chỉ về phía mình.

Có thể đại cục đã định.

Ngược lai là hán tử kia, kêu, “Cái tên bị thương, hữu nghị một chút, mười văn có thể không?”

Người chủ trì nghe thấy lời hắn, nhìn về đứa bé bị thương kia một cái, “Bán bán.”

Lại đợi một hồi, cả một xe nam hài đều có chỗ đi, bị đầu trọc lôi xuống đài.

Đầu trọc nhếch miệng cười, “Lão tử có tiền mua vợ a.”

Người của Thường lão gia đi tới, chờ tên trọc đầu cắt dây thừng, bọn họ liền khóa lại những tên nô lệ đã mua.

Tiêu Sùng nhìn tên hán tử chuẩn bị mang nam hài bị thương kia đi- hắn đang vụng về hỏi han nam hài kia- hận không thể ngay lập tức đập đầu vào tường.

Nộp tiền, chìa khóa trong tay người khác, Tiêu Sùng hiện tại đã là người của Thường lão gia.

Tiêu Sùng cam chịu số phận đi theo phía sau người hầu của Thường lão gia, mắt không ngừng đảo quanh.

Người hầu của Thường gia đánh một cái ngáp thật lớn, lão gia nhà hắn cứ ngày này mỗi tháng lại thức dậy sớm, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, đám nam hài sớm đã bị những con buôn đánh sợ, căn bản không có gan dám chạy.

Huống chị hắn coi như cũng có nhân tính, mắt nhìn những hài tử này có chút chột dạ.

Thường lão gia ngồi trong xe ngựa, cánh tay mập mạp từ khung cửa sổ duỗi ra, “Để bọn họ tới.”

“Vâng.”, Người hầu đáp, quay lại phía sau nhìn.

Tại sao chỉ có một đứa!

Tiêu Sùng có thể cảm nhận rõ ràng trái tim trong lồng ngực như sắp nổ tung, nhưng hắn một bước cũng không thể dừng, thanh âm của gia đinh Thường gia vẫn còn ở phía sau, một bước cũng không thể dừng.

Hắn vừa nãy mới nhìn thấy, càng đi về phía nam phong cảnh càng dày đặt, người cũng càng nhiều, chỉ cần trà trộn vào trong đám người liền có thể thành công.

Phía nam của La Bắc thành đường phố phát triển, các cửa tiệm mọc lên như nấm, so với những quầy hàng trong phiên chợ vừa nãy thì nề nếp hơn một ít.

Chỉ có một lối đi chính, người người đều đi theo một hướng, ngay cả ngựa của quý tộc cũng vậy.

Một tiếng hí dài, Tiêu Sùng hoảng sợ nhìn lại, suýt chút nữa cả người rơi vào móng ngựa, lăn một vòng ngay tại chỗ, hắn vừa định bò dậy, một phu xe lo lắng nhảy xuống , nắm lấy tay Tiêu Sùng, “Có bị thương không?!”

Tiêu Sùng xoay tay một cái, muốn tránh khỏi bàn tay kia, hô lớn “Đừng đụng ta!”

Cửa xe ngựa bị đẩy mở, một công tử áo gấm ló nửa người ra, “Chuyện gì a?”

Tiêu Sùng muốn chạy, nhưng gia đinh Thường gia đã đuổi tới.

Bọn họ có năm người, bao vây Tiêu Sùng cùng phu xe ở bên trong.

Một người trong đó đưa mắt về hướng cẩm y công tử, chắp tay, “Diệp nhị thiếu gia, đây là tiểu nô do lão gia nhà ta mua từ phiên chợ sáng nay, vừa tới tay liền chạy, chúng ta phải dẫn hắn đi, không quấy rầy nhị thiếu đi dạo phố.”

Diệp Lan nghe xong lời này, liếc nhìn tay đứa nhỏ trên đất, quả nhiên bị Thường gia nhân khóa lại.

Thường lão gia kia Diệp Lan cũng rõ ràng, đầu đầy những ý nghĩ xấu xa, chỉ thích dày vò những bé trai không có sức phản kháng, trên sông đầy xác đều là tội nghiệt của hắn gây ra (bản gốc là: 护城河上漂着的都是他的罪孽 mình không hiểu khúc này lắm, bạn nào biết thì chỉ hộ mình nhé~)

“Ta nói, nếu người ta đã trốn ra được, các ngươi liền tích một chút tâm đức đi,” Diệp Lan lười biếng nói, giọng nói có phần uy hiếp, hắn hôm nay tâm tình không tốt, lo chuyện bao đồng cũng là một loại tiêu khiển. (rảnh rỗi sinh nông nổi là đêy ~)

“Lời này của Diệp thiếu gia, cũng không phải ép mua hay ép bán, lão gia của chúng ta cũng đã trả tiền.” (叶二少这话说的,这也不是强买强卖的,我们老爷也付了钱的。)

Diệp Lan nhíu lại một con mắt, nuôi chó chưa chắc nó đã theo mình, loại giao dịch nô lệ này có thể tự nguyện?

Diệp Lan thở dài, xoay người, “Trương Đào, đem một nắm tiền đến đây.”
Phu xe lập tức từ trong tay áo móc tiền ra, này có thể trị giá đến cả một trăm văn.

“Ta biết lão gia các ngươi, chơi kỹ tử cũng không muốn tốn nhiều tiền, hận người khác lấy thứ gì từ hắn, nhiêu đây tuyệt đối đủ rồi.”

Gia đinh thu tiền, này cũng đủ cho lão gia mua lại bốn tên khác, lão gia khẳng định không có ý kiến gì, cúi đầu khom lưng, hành lễ với Diệp Lan xong liền rút đi.

“Chờ một chút,” Diệp Lan gọi bọn họ lại, dương cằm về hướng Tiêu Sùng còn chưa đứng lên, “Đem khóa trên tay hắn giải khai.”

Gia đinh vội vàng làm theo.

Tiêu Sùng vẫy vẫy tay, trong đầu nghĩ ông trời không phụ người tốt, chính mình vẫn còn một chút vận may, hướng ân nhân vái chào, quay đầu muốn đi.

Diệp Lan nhìn hắn, nheo mắt lại, cười hiền hòa, “Ngươi cho là ta sẽ thả ngươi đi sao?”

Không phải như vậy sao?

“Bắt ta bỏ tiền, còn muốn chạy,” Diệp Lan nhíu mày, “Mang hắn lại đây!”

Phu xe Trương Đào lập tức tóm lấy cổ áo của hắn xách lên, sức mạnh của gã lớn kinh người, Tiêu Sùng muốn tránh cũng không tránh được.

Diệp Lan ngồi trong xe, ánh sáng u ám khiến nụ cười của hắn càng kinh khủng hơn.

Tiêu Sùng chưa từng nghĩ, mình nhanh như vậy chạy thoát từ miếng sói lại nhảy vào trong miệng cọp.

Tác giả có lời muốn nói: Hố mới a! Cầu bình luận~

Di Di có lời muốn phát biểu: Hello mọi người~~~ lại là con sâu lười tui đêy~ sau bao nhiêu lần mày mò tìm kiếm, cuối cùng tui cũng tìm được một bộ truyện hợp gu, nhân tiện báo mọi người bộ này có tổng cộng 174 chương *hự* đây cũng là bộ đầu tiên mình tự edit, mình biết trình edit của mình vẫn còn thua bao người, nhưng mình vẫn hi vọng sẽ mang lại sự thích thú cho các bạn, đến giờ mình vẫn chưa biết truyện lấy bối cảnh như thế nào nữa, hiện đại cũng không hiện đại cho lắm mà cổ trang thì lại không mấy cổ trang, mọi người xin đóng góp ý kiến cho mình với a~~~ vì lần đầu edit nếu có gì sai xót mong mọi người đóng góp ý kiến cũng như lượng thứ cho mình, mình sẽ vạn lần cảm tạ. Hoy không long nhong nữa~ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~ Enjoy Reading *moa moa*

 

Chương sau >>>

 

Công tử ta ngủ nông


Tác giả: Dư Bất Tri (Ta Không Biết)
Thể loại: 1×1, khung khuyển nô lệ công X thiếu gia xinh đẹp thụ,cổ trang , HE, ngọt, hỗ sủng, niên hạ.

Nhân vật chính: Tiêu Sùng, Diệp Lan

Nguồn: Raw+QT đam mỹ page
Editor: Di Di
Đồng cộng tác cùng Gồ-sama, Badu đại thần, QT đại nhân.

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, không mang tính chất thương mại, xin đừng đem đi đâu ngoài web này.

Văn án (by: Thanh trà từ admin Truyện Raw+Qt đam mỹ) :

Công bị bán trong trại nô lệ, bị một gã phú thương bụng phệ giàu có mua về nhà làm gia đinh (người hầu) , nhưng gã phú thương này lòng dạ xấu xa độc ác, hắn có thói cuồng ngược đãi  các bé trai, giết không biết bao nhiêu người. Công sợ hãi nên lúc đi trên xe ngựa thì bỏ trốn, gặp ngay xe ngựa của thụ đi ngang qua.

Thụ có biết tiếng ác của nhà tên phú thương này, nên thấy công thì ra tay cứu giúp, mua lại công, đem về nhà làm thư đồng.

Truyện cũng khá, tủ sách gối đầu giường cho mọi người.

 Chương 1 ~ Chương 2 ~ Chương 3 ~ Chương 4 ~ Chương 5

Chương 6~ Chương 7 ~ Chương 8 ~ Chương 9 ~ Chương 10